Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

Thất vọng

Cũng giống như mình dự đoán, việc xin ở bộ phận khác sẽ không được, vì khả năng đi lại của mình, mình cũng biết là rất khó để làm được điều đó, nhưng mình vẫn hy vọng, dù rất mong manh, bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi, không ai có thể giúp mình bằng chính bản thân mình. Phải vậy thôi, chứ không biết sao nữa.
Ai cũng phải lo giữ nồi cơm, tránh đụng chạm mà, không thể trách họ được, có trách thì trách bản thân mình kìa, bất tài và bất khả năng đi lại mà. Thật tiếc khi mình nghỉ việc, đâu phải dễ kiếm một nơi lương cao như vầy, chỉ có điều không biết mình chịu đựng được bao lâu đây. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, viết đơn sẵn, ký sẵn, chỉ cần mệt mỏi là nộp ngay thôi. Lại tiếp tục bị ức chế tinh thân, không biết sẽ mấy năm, sau 10 năm nhọc nhằn chịu đựng.Phải lập kế hoạch để chuẩn bị một cuộc sống sau khi nghỉ ở cty mới được. Chán quá.