Như vậy hy vọng được thoát khỏi "điạ ngục" đã thất bại, Chú cũng không thể nào giúp, thái độ lưỡng lự của chú đã nói lên điều đó. Chú là hy vọng cuối cùng của mình, vậy mà.....
Mình không trách Chú, cả Anh và Bạn, họ cũng vì gia đình của họ mà, nếu là mình, thấy khó khăn thì mình không sẽ từ chối thôi, họ thương mình nên cũng nhận lời vậy thôi. Với lại, việc mình xin đi rất khó có lý do chính đáng, đồng thời cũng dễ bị mích lòng với Họ.
Với tình trạng như thế này, chắc mình sẽ lập kế hoạch chi tiết để sau khi mình xin nghỉ mà còn có thể nuôi sống được gia đình và bản thân. Mình nghĩ với trình độ và năng lực chắc không đến nỗi nào, cuộc sống gia đình chắc sẽ đảm bảo. Hy vọng là vậy. Sao cuộc đời này mệt mỏi quá vậy?