Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

Thất vọng

Cũng giống như mình dự đoán, việc xin ở bộ phận khác sẽ không được, vì khả năng đi lại của mình, mình cũng biết là rất khó để làm được điều đó, nhưng mình vẫn hy vọng, dù rất mong manh, bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi, không ai có thể giúp mình bằng chính bản thân mình. Phải vậy thôi, chứ không biết sao nữa.
Ai cũng phải lo giữ nồi cơm, tránh đụng chạm mà, không thể trách họ được, có trách thì trách bản thân mình kìa, bất tài và bất khả năng đi lại mà. Thật tiếc khi mình nghỉ việc, đâu phải dễ kiếm một nơi lương cao như vầy, chỉ có điều không biết mình chịu đựng được bao lâu đây. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, viết đơn sẵn, ký sẵn, chỉ cần mệt mỏi là nộp ngay thôi. Lại tiếp tục bị ức chế tinh thân, không biết sẽ mấy năm, sau 10 năm nhọc nhằn chịu đựng.Phải lập kế hoạch để chuẩn bị một cuộc sống sau khi nghỉ ở cty mới được. Chán quá.

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Muôn vàn khó khăn

Ở nhà thì thôi, chỉ cần bước chân vô phòng làm việc thì y như rằng, cảm thấy bị nghẹt thở vô cùng, giống cái gọi là "Tim đập chân run" vậy, nó đã ám ảnh mình thật sự rồi. Mình đã rất cố gắng loại bỏ nó ra khỏi ý nghĩ, trong đầu nhưng sao mình vẫn không làm được.
Hiện tại thì không còn một chút hứng thú để làm việc, tâm trạng thì u ám, đơn thì cũng đã viết rồi, nhưng vẫn còn phải suy nghĩ rất nhiều, đường nào cũng khó khăn cho mình và gia đình. Có lẽ đây là thời điểm rất khó khăn và lộn xộn nhất. Nghỉ làm hay tiếp tục làm là một câu trả lời đơn giản nhưng lại chứa đựng một sự bối rối phức tạp kinh khủng cho bản thân.
-->Nếu nghỉ, mở tiệm NET thì sao? giá quá rẻ đầu tư cao, loại hình này đang bão hoà,
nó cũng tương tự như điện thoại di động mà thôi.
-->Nếu tiếp tục làm, thì có lẽ sẽ trụ tiếp tục ko quá 2 năm nữa, sức khoẻ tinh thần đã kém thì sức khoẻ thể cũng đâu khá hơn.
Ai sẽ giúp mình đây?

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

Không thấy mùa xuân

Hôm nay 23 Tết rồi, mà sao bản thân hổng thấy mùa xuân gì hết. Cuối năm, nhiều chuyện không vui cứ đến với mình, rồi sau Tết mình sẽ tiếp tục stress và mệt mỏi mà thôi, chẳng có gì khả quan cho năm mới cả. Việc mất ngủ bắt đầu đến thường xuyên hơn, đang mơ màng ngủ, thậm chí ngủ rất ngon, chỉ cần thức mà trong đầu chỉ thoáng nghĩ đến việc ở công ty thì y như rằng tỉnh như sáo, và thức đến sáng, dẫu biết rằng hiện nay công việc cũng không đến nỗi áp lực, nhưng chỉ cần nhìn vào mặt Họ là cảm thấy bất an rồi, sau đó chuyển qua căm ghét và thù hận.
Cầu mong sao dành dụm đủ tiền, để có thể thoải mái nghỉ việc, để không bị stress. Không biết ngày mai là cái gì, nhưng mọi sự hận thù là luôn hiện diện trong mình, không thể dứt ra được nữa, mong mình sẽ có cơ hội để phục hận, mình sẽ ra tay khi có dịp.
Họ trở nên vui vẻ không phải thì thương hay muốn chuộc lỗi gì đâu mà vì mình đã phản kháng, đã cho Họ thấy là mình không dễ bị ăn hiếp nữa vậy thôi, nhưng về lâu dài mình vẫn thua, vẫn bị Họ âm thầm đâm sau lưng mà thôi.
Xin đi ah? ai giúp, lý do gì chính đáng để đi? đó là một câu hỏi rất khó khăn, nếu đi được thì tuyệt vời, còn không thì sao? Họ sẽ bắt đầu kiếm chuyện để khi đó chỉ có cách là mình phải nghỉ việc mà thôi, cố gắng thu xếp, kiếm tiền, để dành tiền rôì mới bắt đầu việc này, để khi nghỉ việc thì gia đình không gặp khó khăn, đồng thời để dành thời gian để nghiên cứu và tìm cách để cho Họ biết rằng, tao đi mày ở lại không yên đâu.
Xem ra năm mới mình lại có nhiều ưu phiền, và phải vận động hết công suất trước khi mình gục rồi. Cầu mong cho được nhiều sức khoẻ để mà chiến đấu. Một năm mới đầy sóng gió.

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

Mất hết hy vọng

Như vậy hy vọng được thoát khỏi "điạ ngục" đã thất bại, Chú cũng không thể nào giúp, thái độ lưỡng lự của chú đã nói lên điều đó. Chú là hy vọng cuối cùng của mình, vậy mà.....
Mình không trách Chú, cả Anh và Bạn, họ cũng vì gia đình của họ mà, nếu là mình, thấy khó khăn thì mình không sẽ từ chối thôi, họ thương mình nên cũng nhận lời vậy thôi. Với lại, việc mình xin đi rất khó có lý do chính đáng, đồng thời cũng dễ bị mích lòng với Họ.
Với tình trạng như thế này, chắc mình sẽ lập kế hoạch chi tiết để sau khi mình xin nghỉ mà còn có thể nuôi sống được gia đình và bản thân. Mình nghĩ với trình độ và năng lực chắc không đến nỗi nào, cuộc sống gia đình chắc sẽ đảm bảo. Hy vọng là vậy. Sao cuộc đời này mệt mỏi quá vậy?

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Le lói hy vọng

Chú đã hứa sẽ gặp mình để nói chuyện, có thể là hỏi thăm vì sao mình muốn đi, muốn rời khỏi chỗ đó. Mình mừng lắm, hy vọng ở cương vị của Chú, chú có thể giúp mình rời khỏi cái nơi mà mình luôn bị ám ảnh và căm ghét nó.Thật sự mình cũng chỉ hy vọng mà thôi, một chút thôi vì không biết có được không nữa. Khi mà Chú giúp mình, Chú cũng sẽ gặp những khúc mắc mà Chú sẽ gặp phải khi xin mình về. Chỉ hy vọng Chú sẽ hiểu và cố gắng giúp mình. Mình cần một tư tưởng thoải mái, tự tin hơn để làm việc.

Ở một nơi mà khi bắt đầu đi làm là cảm thấy chán, vào làm rồi thì hoảng, hoảng thực sự là hoảng hốt, không biết Họ khi nào mà vui, mà thực sự có vui gì đâu, nhưng khi quạu lên thì mình bắt đầu tim đập chân run. Làm chỗ đó gần 10 năm rồi, thật sự không còn sợ lắm đâu, nhưng nó thân thể mình giờ như một phản xạ vậy, mỗi lần Họ quạu lên, đập bàn, đập ghế là cơ thể mình lập tức có phản xạ có điều kiện ngay.

Thử hỏi, ai có ngon vào đó mà ngồi đi, xem chịu đựng được bao lâu? Miệng thì ai cũng nói tính tình Họ vậy, cố gắng đi, nhưng hình như mình thấy rồi, ai cũng sợ, ai cũng tránh, chỉ có mình là chịu đựng được thôi.Thật tức cười có người còn nói, công nhận mình hay thiệt, ngồi đó được chừng ấy thời gian, mình cười thầm, thậm chí cười to, không chịu đựng được thì đi đâu, chạy đâu, chỉ có một cách là nghỉ việc thôi. Vì miếng cơm mà ráng chịu. Ở đời mà, chịu đựng được thì cho mày ngồi luôn, chẳng ai thèm quan tâm đến đâu.Thậm chí còn khen là mình có thần kinh thép nữa chứ. Có ai biết rằng mình cũng sắp đau tim rồi, nếu nói rõ ra rằng mình thật sự hận, căm thù rất nhiều.

Không biết một ngày nào đó, mình sẽ làm được gì, nhưng nếu có điều kiện, mình muốn Họ nếm được cảm giác bị ăn hiếp là như thế nào, thậm chí nếu Họ được thân tàn ma dại càng tốt, còn không mình muốn Họ sống trong như nghèo khổ, xin từng đồng để mua cơm ăn, và mình rất thoã mãn nếu Họ xin mình. Họ có chân cẳng, không tật nguyền, mà mình vẫn mua cơm cho Họ ăn dù trời đang mưa vẫn hối thúc mình đi. Như vậy đó, cuối cùng là gì, Họ vẫn chỉ biết Họ, còn mình như thế nào thì Họ không quan tâm, Họ chỉ biết có Họ, khi bị người khác ức hiếp, thì mình là người được Họ trút vào cho đã. Khi bị gãy chân, cũng mình là người xuất hiện đầu tiên, mình cũng hy vọng rằng, sau những lần mình hết mình vì Họ thì sẽ được Họ đối xử đàng hoàng một chút, nhưng thật ra, chẳng qua Họ nhẹ nhàng lại một chút, vì Họ cảm thấy mọi người ghét Họ, và Họ cũng cảm thấy được cái ghế Họ cũng bị long ốc rồi. Mình thù Họ lắm, chỉ mong Họ nhận được một bài học thật thích đáng, bài học đó để Họ ôm nỗi ân hận suốt cả đời cho đến khi chết mà không nhắm được mắt. Mong sao cho ông trời có mắt.

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Tôi có phải là người cầu toàn không?

Tôi suy nghĩ hoài, vì ai cũng nói tôi học nhiều, học tùm lum…..chính bản thân tôi cũng không hiểu nổi mình na, đọc định nghĩa về người cầu toàn trong http://vi.wikipedia.org/wiki/Người_cầu_toàn sao nó cũng giống tôi thật.

Là một người thiệt thòi trong cuộc sống, tôi luôn muốn mình hoàn hảo, thậm chí hoàn hảo đến lạ kỳ, thật vậy, đối với tôi cuộc sống rất còn nhiều điều để khám phá, tôi gần như lạ lẫm với thế giới này. Để khám phá tôi phải học, và chỉ có học mà thôi. Tôi học nhiều, gần như cái gì cũng muốn học, vì cái lẽ đó tôi lại không giỏi thật sự về cái gì, hiện tại tôi cũng không biết thực sự về khả năng của mình, nhưng tôi tin mình làm đúng, và khi nhìn lại gần 20 năm học hành, tôi thấy mình không phí phạm công sức mình đã bỏ ra, tôi gần như có ứng dụng, và thích ứng nhanh với mọi hoàn cảnh mà đối với tôi nó là một sự lạ lẫm. Có thể tôi không phải là một người thực sự giỏi, nhưng tôi gần như đáp ứng yêu cầu trong một khả năng chấp nhận được. Với những điều đó tôi thấy mình hạnh phúc vì không phải là một kẻ thừa thãi trong xã hội, công việc và gia đình.

Trong cuộc sống, có những nghịch lý mà con người phải chấp nhận. Trong công việc cũng vậy, có những người làm chỉ mỗi một công việc, lương cũng vậy, và có những người lương vẫn thế nhưng làm nhiều hơn.

Tôi cũng hiểu ra một điều rằng nếu chúng ta làm việc trong một môi trường đầy nghịch lý, và nếu chúng ta đã chấp nhận làm một người làm nhiều việc thì ta phải biết học thật nhiều hơn để không bị loại khỏi chỗ đó, đơn giản là khi bạn bị sai làm nhiều việc, mọi con mắt đồng nghiệp đã xem bạn như một “cu li có trình độ rồi”, vì vậy họ sẽ có những đòi hỏi cao hơn, nếu bạn không đáp ứng được thì bạn có nguy cơ bị sa thải ngay. Bạn là cu li, nghĩa là bạn không có “chiếc ô” nho nhỏ xinh xinh nhưng không dành để che nắng, che mưa như một “chiếc ô” truyền thống.

Tôi thầm nhủ rằng, học không bổ bề dọc cũng bổ bề ngang mà, thôi cứ học đi, xem đó nhưng là quá trình tái đầu tư kiến thức, một F5 (refesh) của một tiến trình mới vậy thôi, một hành động để xả stress vậy mà

Thật tức cười là mỗi lần tôi đi học một cái gì đó tôi luôn giấu diếm để đi, tôi cũng không hiểu vì sao nữa, có lẽ tôi sợ người ta nói tôi dốt nên mới đi học chăng? nhưng thực sự tôi hiểu ra là tại vì tôi muốn biết đến lĩnh vực đó mà thôi, cho dù lĩnh vực đó hiện tại chẳng giúp ích gì cho công việc và cuộc sống của tôi. Tôi rất khó chịu khi ai đó qua mặt tôi, qua mặt ở đây không là lừa lọc hay dối trá, mà những vấn đề tôi không biết họ hiểu và nói gì, vì vậy tôi sẽ tìm hiểu nó, nếu tôi cảm thấy không hiểu được tôi sẽ đi học. Đó mới chính là vấn đề của tôi.

Giống như học tiếng Hoa, tôi thấy tôi chả dùng nó để làm gì cả, và thực sự bây giờ tôi học mà không biết dùng nó để làm gì. Nó là một phần của “thế giới lạ lẫm” của tôi, “thế giới lạ lẫm” chính là một đám mấy sương mù, che mắt tôi, tôi phải nhìn xuyên qua nó, nó chính là mục tiêu của tôi. Tôi thật vui khi thấy mình thích nghi nhanh với nó, mà mục tiêu của tôi là sẽ học nó ít nhất khoảng 1 năm, tôi sẽ phải cố gắng thôi, thật ra nhiều lúc cũng làm biếng và mệt mỏi lắm, nhưng nghĩ, ít ra dùng nó mà đi du lịch với cả nhà mà không cần phải chỉ trỏ tùm lum là cũng vui lắm rồi. Dĩ nhiên tiếng Anh tôi không thể bỏ nó được vì tôi cần nó cho công việc và dạy các con.

Tôi cố gắng đặt mục tiêu cho mình là biết khoảng 3 đến 4 ngoại ngữ trước năm 45 tuổi, không biết có xa vời quá không nữa? Với khả năng và sức khoẻ của tôi, có lẽ học ngoại ngữ là phù hợp.

Tôi có đặt mục tiêu quá sức không vậy? hay tôi tự gây áp lực cho mình?


Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Thằng cu li có trình độ

Nếu nói thẳng ra thì mình cũng chỉ là một thằng cu li thật sự, một thằng cu li có trình độ một chút vậy thôi. Trong khi lu bu với dây nhợ chằng chịt và đang thay dây và bàn làm việc, họ vẫn bắt mình phải mở máy để họ làm việc mà cũng chỉ mở và gõ gõ vài cái rồi thôi, nhưng vì họ vẫn là sếp nên muốn vậy để chứng tỏ thôi mà, chứ có làm gì đâu. Dây nhợ lung tung, một vài người mó tay vào một chút cho nó rồi mất tiêu, bàn của họ họ còn để phụ nữ làm dùm mà. Trong khi đó mình phải vùi mình vào trong bàn, xoắn gọn từng cọng dây nhưng họ vẫn dửng dưng thậm chí kiếm cách để sai mình nữa mà. Một vài người khỏe mạnh nói sẽ tiếp mình làm cho xong để ngày mai mọi người có máy làm, vẫn mất tiêu cho đến khi xong xuôi rồi chạy vô hỏi xong chưa, sau đó là biến. Một mình mình phải chui gầm bàn, bấm từng đầu dây, thật ra lúc đó chân đau lắm rồi, nhưng vì nhiệm vụ, trách nhiệm và ngày mai phải có máy để mọi người làm việc. Ai mua máy xong thì quăng đó chứ có làm gì đâu, vừa bấm dây, kết nối cho thông máy chủ, rồi phải cài đặt từng máy, mình thật rã rời. Nếu không có thợ điện tiếp chắc tới khuya mới xong quá. Sau sự việc đó, mình nhận ra rằng mọi người nói rất thương mình, có tin không đây? Thương hại àh, chắc là có rồi, thương hại mày tật nguyền không có việc làm, không ai thuê mày tao cho mày việc làm nè. Phải tranh thủ thôi, dành dụm mà kiếm chỗ làm khác. Vì ở nơi tòan người ích kỷ, ỷ lại và vô tâm thì không bao giờ mình có tương lai. Nghĩ nghĩ nghĩ đi , phải nghĩ cách đi…..đó là một áp lc rất ln mình đặt ra vi bản thân mình. Một thằng què đáng thương.