Trong cuộc sống, nếu chỉ có những phiền phức, thù hận nhau thì chắc cái xã hội này nó loạn hết rồi. Bên cạnh đó, dù bực mình, thậm chí tức giận thì có những người luôn bên cạnh mình, an ủi và động viên, mình không biết nếu không có họ mình sẽ sống ra sao nữa? Ba mẹ, anh em chỉ cần mình gặp rắc rối, đều có họ bên cạnh, thật hạnh phúc vì điều đó. Bên cạnh đó, mọi ưu phiền đều tan biến khi mình về nhà, được gặp những nhóc quậy của mình, được ăn những món ăn mà mẹ nó tẩm bổ, nó giúp mình “giải nhiệt cuốc sống”.
Thật vậy đó, dù đang rất bực cái trong mình, vừa về đến nhà, bóp cái kèn “tin tin” thì đã nghe tiếng thằng Em um sùm lên rồi, rối khoanh tay thưa ba mới về, rồi xúm xit, kêu ba xem cái này, cái kia gọi là biểu diễn, thì thằng Anh chọc cho em khóc, la um sùm đến cả xóm đều nghe. Vui thật, quên hết mệt mỏi, mình thật sự xúc động khi viết lên điều này. Mỗi khi đi làm, mình mong mỏi, nôn nóng để về nhà chỉ để ôm hôn thằng Em hoặc đánh cho thằng Anh 1 cái để chừa cái thói nhiều chuyện, làm biếng học bị mắng vốn hay chọc em. Nhưng tất cả, 2 đưá nó là động lực tuyệt vời giúp mình vượt qua tất cả. Để có được 2 bằng quậy này, dù sao cũng cám ơn mẹ nó, đã chăm sóc tụi thật chu đáo, khi gặp ai khen mẹ nó nuôi con khéo, khoẻ mạnh, mập mạp và cao ráo, mình cũng thật hãnh diện vì điều đó.
Gia đình mới chính là chỗ dựa của mình.
Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét