Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009
Nỗi ám ảnh
Vào làm việc, nỗi sợ sệt có vơi đi, nhưng nỗi ám ảnh vẫn còn. Có ai biết rằng tôi như một đứa trẻ lên 6, ngày đầu đến trường không? Mỗi buổi sáng, chuẩn bị đi làm, là cơ thể tôi rệu rạo, giống như bị bệnh vậy, hay tôi cảm thấy đau bụng…. Hàng ngày, các đơn vị thường nhờ hướng dẫn một số thủ thuật về tin học, nhưng không dám gọi điện thoại đâu, vì nếu tôi hướng dẫn bằng điện thoại thì nếu nhẹ thì Họ nhăn mặt, nặng một chút thì họ sẽ nói rằng um sùm quá, làm Họ nhức đầu. Khi bị hỏi tôi thường hẹn để chat qua skype, nhưng cũng đâu có yên, mặc dù tôi gõ bằng 10 ngón tay, nhưng vẫn phát ra tiếng kêu, nhưng chưa bao giờ lớn cả, nhưng vẫn bị than phiền là tôi gõ phím làm Họ nhức đầu, không làm việc được. Trong khi đó, khi Họ bắt đầu làm việc, thì tôi cảm thấy rất tội nghiệp cho bàn phím, vì Họ gõ mạnh quá, còn tiếng kêu thì ôi thôi có lẽ ko nói ra nhưng ai cũng biết. Họ thật ích kỷ, nhỏ nhen như một trẻ nhỏ. Nếu tôi than phiền, hay tâm sự với người nào đó, họ chỉ nói rằng Họ tinh thần và tính tình như vậy, chấp làm gì. Bởi vậy, mình phải biết rằng, không ai giúp được mình cả, sao mình lại không nghỉ ra điều đó sớm hơn?