Hông biết ông trời có con mắt để dòm hết nhân tình thế thái không, nhưng luật nhân quả có lẽ tồn tại như là một ông trời có con mắt. Bởi vậy ông bà mới có câu "Cười người hôm trước, hôm sau người cười".
Bản thân tui biết mình yếu kém về mọi mặt, cố gắng làm việc và âm thầm học hỏi để khắc phục những yếu kém đó. Lúc mới vào, có người nhìn mình giống như một sự ban ơn(?) cũng có người nhìn mình với cặp mắt thuơng hại, và cũng có người nhìn mình với cặp mắt căm thù (cái này kỳ cục à nha). Nhưng sau gần 10 năm làm việc, tui cũng có một niềm an ủi là rất nhiều người đã bớt (chứ tui hổng biết còn hông nữa) nhìn tui với những cặp mắt như vậy. Mọi người bắt đầu tin tưởng và biết rằng tui đã khắc phục được yếu kém của bản thân và quan trọng hơn là "thằng chột hết làm vua xứ mù rồi".
Nói tui là què này, què nọ, cuối cùng thì mình cũng cà thọt, vậy là ông trời có mắt? mà lúc đó phải chi tui làm gì Họ đâu, tui đang làm công việc của cơ quan, chứ tui đâu có đi tào lao, hay thọc mạch gì cho cam. Chẳng qua, không ưa nhau, tức khí, nhưng lại sợ nên đè tui ra chửi. Mà cha mẹ tui, họ hàng tui chưa bao giờ dám chửi xúc phạm tui như vậy, huống hồ chi là chửi bới thông thường đã là ít. Mọi người nhìn thấy, mọi người im lặng (im lặng là vàng mà), thường tình thì chỉ an ủi " thôi ráng đi, tại họ vậy thôi", nhưng tui là con người chứ đâu phải con chó mà cứ ngồi chịu đựng mãi. Người ta thấy tui ngồi đc thì nghĩ tui chịu đựng đc chứ không nghĩ là tui sắp khùng đến nơi.
Họ biết tui là khó đi đâu đc, khó làm những bộ phận khác đc vì vậy cứ thoải mái chửi, vì nghĩ một là mày nghỉ làm luôn (cái này tao khoái nè), hai là mày chỉ ngồi chỗ này thôi chứ mày không bao giờ đi đâu khác hết, vì mày sẽ hông làm đc gì hết ở những chỗ đó.
Một vài Người ta thương và thông cảm, nhưng cũng chỉ dừng ở mức như vậy, Người ta cũng phải giữ nồi cơm điện của Người ta, nếu tui buồn, nói Người ta nghe, thì người ta an ủi, hôm nào anh em vui thì đi nhậu vậy thôi. Mỗi cái việc xin về nơi người để thoát khỏi Họ, người ta còn suy nghĩ nữa mà. Cũng không trách được Người ta đâu.
Tui nghĩ rồi, tốt nhất, mình tạo một cơ sở riêng, một tiệm Net hoặc cửa hàng điện thoại hay gì gì đó để sống. Có thể cuộc sống nó sẽ khó khăn hơn một chút (nhưng tui đảm bảo là tui không có đói đâu), nhưng có lẽ tui sống thoải mái hơn và quan trọng hơn là tui bảo vệ được tính mạng của mình vì tui không biết tui sẽ bị khùng lúc nào nữa, khùng lên có khi nhảy vào xe tải chết rồi sao? mà khùng lên rồi thì khó chữa, rồi tốn tiền chữa trị nữa.
Chà coi bộ nhức đầu rồi nghen.Nói gì thì nói, tui vẫn tin là tui làm đc, tui sẽ làm những gì mà Họ, Người ta coi tui không làm đc, cứ từ từ. Mỗi lần buồn, nhìn câu châm ngôn, hay chọt ngôn gì gì đó mà sưu tầm đc tui lại nhẹ lòng:
" Bình tĩnh, tự tin không cay cú,
Âm thầm chịu đựng, trả thù sau"
Không biết bao giờ tui trả thù đc?
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét