Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

Ra Vẻ (Hách dịch thì có)

Hôm nay nghe một chuyện, làm mình lại càng ghét Họ hơn, miệng thì lúc nào cũng nói là thương nhân viên của mình, anh em trong phòng….nhưng có điều kiện chứng tỏ mình là sếp thì mấy thằng lính lại là đứa bị đưa ra để lên mặt. Thậm chí có những chuyện Họ biết rồi, đó là những vấn đề khách quan, nhưng vẫn hạch nhân viên của mình khi có mặt sếp. Mà những vấn đề đó có gì là lớn lao, chỉ những vẫn để hết sức nho nhỏ do khách quan hay bất cẩn, nhưng khi muốn lên mặt cho sếp thấy là la lớn lên, tỏ vẻ bực dọc, hoặc hỏi này hỏi kia.
Bởi vậy có bao giờ mình tin lời Họ nói đâu. Những việc nào có liên quan đến Họ, Họ sẽ quan tâm rõ ràng, và khi bất trắc, buồn bực thì lôi đầu mấy thằng tép riu ra chửi, hoặc kéo đi nhậu để “tâm sự”, tìm nguồn an ủi từ mấy thằng tép riu. Chưa xong đâu, mấy câu an ủi của mình nhiều khi nói cho Họ sướng lòng, nhưng coi chừng bị đem ra để nói với sếp bự khi bị sếp bự hỏi vặt lại thì coi chừng mình dính đạn thì do mình phát ngôn ra.
Tởn ! tởn lắm rồi, nên gần 1 năm nay đâu dám đi nhậu chung. Lỡ mà xỉn vô nói tầm bậy nữa thì mình chết sớm liền. Thử mình bị oan ức chuyện gì, nói cho Họ nghe xem, mình sẽ bị phán 1 câu “xanh dờn” liền :” chuyện đâu có liên quan đến tao” thế là xong. Miệng thì nói, làm việc hết giờ thì về, không quan tâm danh phận, nhưng mình biết trong lòng Họ, thích làm sếp, để mà ra mặt, chửi mắng và được nịnh nọt. Mà thật ra nịnh nọt thì ai không ko thích ta?
Làm sếp mà không khéo, lính sợ thật (vì là lính mà), nhưng nó đâu có phục, nó còn làm việc ở chỗ đó, thì nó nhịn, chứ khi nó nghỉ làm rồi, không chừng gặp ngoài đường nó còn phun nước miếng nữa. Làm sếp sao mà khi ko còn làm chung, hoặc nghỉ hưu thì ít nhất cũng còn một vài thằng nó thương nó ghé nó thăm hoặc ra đường nó gặp nó kêu, rồi đi uống café….vậy mới là sếp chứ!!! Mà coi bộ kiếm được sếp như vậy khó quá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét