Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Kẻ tiểu nhân.

“Mày vô đây định làm trưởng phòng kinh doanh hả?” một câu hỏi, nếu bình thường mình sẽ chửi Họ khùng. Nhưng mình lầm, Họ cố ý giả khùng mà, để nếu có chuyện gì thì mọi người đều thông cảm là “nó hơi khùng khùng” thì trách làm gì? Một vài Người ta kêu mình nói nhỏ rằng, cố gắng làm sao đọc và hiểu được bên trong cái chương trình (đã làm khổ nhiều người vì dám cãi lại đó) để Họ không có ở công ty, Họ đi đâu đó (cái này Người ta nói tránh ra là coi chừng Họ trở chứng ). Thật ra Người ta không kêu mình thì mình cũng làm thôi, vì mình muốn biết nó là cái gì mà nhiều người cũng khổ sở với nó quá.
Thời điểm này, mình hoàn toàn trống trơn cái lỗ kiến thức, tất cả kiến thức học trong ĐH, chỉ áp dụng được 10%, còn lại giống như bỏ biển thôi. Mình chỉ biết rằng, nghe lời Người ta, cố mà tìm hiểu.
Khi đạt được một số công việc nhất, cũng làm cho Họ hài lòng chút ít, thì hoà bình bắt đầu ló dạng, nhưng thực sự bắt đầu từ lúc đó, mình bị ám ảnh, stress : Nói chuyện thì không dám nói lớn, khi làm công việc, thấy Họ sai, mình báo, mình cũng bị la, rồi nhiều chuyện bị la vô cớ, tức mà không làm gì được.
Mà phải chi chỉ có họ sai bảo mình đâu, một vài Họ khác cũng sai bảo, không biết mình hỏi Họ liền bị tạt một gáo nước lạnh nữa “Mày biết cái đéo gì mà hỏi”, mà đúng là mình cũng ngu thiệt. Đó là chưa kể một số Người ta nhờ vả công việc, mình rất vui vì họ nhờ như vậy chứng tỏ mình không vô dụng. Càng vui, mình tìm hiểu kiến thức về tin học, cố gắng học trong sách vở và để mọi người thấy mình tiên bộ. Nhất là khi internet được lắp đặt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét