Có ai biết rằng mình sinh ra lại là một gánh nặng của xã hội không? vì vậy khi bị tật nguyền, người đầu tiên mình trách (khi nhận thức đươc kìa) lại là ông trời, thậm chí giận cha mẹ nữa. Rồi sau đó chấp nhận một thực tế là mình què rồi, được gia đình thông cảm, nâng niu nhưng đến trường thì sao, bạn bè chỉ trỏ, thầy cô thương hại. Lớn lên, nhất là từ cuối cấp 2, đến cấp 3, đó là khoảng trời thật đẹp cuả mình trong tuổi học sinh, bạn bè vui vẻ, thông cảm, mình gần như quên là mình là một người tật nguyền.
Lên ĐH, thêm một thử thách mới, không vui bằng thời học sinh, nhưng vẫn được mọi người thông cảm dù có một vài cá nhân xem mình như một người “đáng thương”.
Ra trường, đi làm, nó làm cho mình hoàn toàn bị sụp đổ, một thế giới màu hồng bỗng bị đổi màu một cách nhanh chóng. Mình nhận ra rằng, mình quá nhỏ bé trong cái thế giới này, thế giới mà tiền bạc, danh vọng là số 1, cái tình cái nghĩa chẳng là gì. Nhưng dù gì cũng phải sống mà, phải kiếm tiền nuôi gia đình thôi và đồng thời chứng tỏ cho mọi người biết, mình không vô dụng.
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét